Thứ Ba, 31 tháng 8, 2010

Tôi đã nói “cảm ơn vợ” như thế nào?

Chỉ còn vài ngày nữa là đến kỷ niệm 10 năm đám cưới của vợ chồng tôi. Mặc dù không nói ra, nhưng tôi hiểu vợ mình đang rất hồi hộp ngóng chờ. Sẽ phải có một cái gì đó đặc biệt hơn những chuyến du lịch xa thường niên của cả gia đình, hay những buổi liên hoan mỗi dịp lễ, Tết, sinh nhật vẫn thường diễn ra...

10 năm góp gạo thổi cơm chung có biết bao điều đáng nói, và cũng đáng để ăn mừng một cách hoành tráng. Hơn lúc nào hết, tôi thấy mình cần phải tỏ rõ là người hiểu và mong muốn đem lại hạnh phúc cho nàng như trong lúc này, vào dịp này, đúng ngày ấy...

Nói thì dễ, nhưng biến những suy nghĩ ấy thành hành động cụ thể quả là không dễ chút nào. Một kỹ sư tin học như tôi, một ngày 12 tiếng dán mắt vào màn hình máy tính với phần mềm, phần cứng, nhiều khi quên hết những gì đang diễn ra xung quanh. Câu hỏi “làm gì và làm như thế nào” ngày một lớn hơn khi kỷ niệm đám cưới ngày càng gần kề. Càng nghĩ, càng rối, tôi bèn tụ tập mấy gã bạn khéo nịnh vợ để tham khảo...

Bữa nhậu này thật đặc biệt với chủ đề các ông chồng nên tặng gì, làm gì cho vợ, không ngờ lại rôm rả và lắm ý kiến đến thế. Lão Phương, cán bộ ngân hàng, vừa làm động tác đếm tiền vừa nói: “Chả cái gì bằng tiền, chung quy các bà ấy chỉ thích cái này thôi”. Ha, ha... cả hội cười nhăn nhở. Nhưng vợ tôi lại không phải tuýp người lúc nào cũng đòi hỏi chồng chuyện tiền bạc. Phương án mua tặng đồ trang sức được Thắng “phô tô” đưa ra thì Quyết “đầu bạc” gạt đi: “Cái đó xem ra không ổn. Lần trước tôi mua về tặng vợ, bà ấy cũng tỏ ra vui, nhưng hình như kiểu cách thì không hài lòng lắm vì thấy ít khi lấy ra đeo”. Còn Bình, kỹ sư xây dựng thì bảo có lần thấy vợ cứ xuýt xoa bạn nọ, bạn kia toàn mặc đồ xịn, đầu tóc thay đổi xoành xoạch, nhân có một khoản tiền mới thanh toán một công trình, anh đã đưa vợ đi mua sắm, làm tóc. Bình kể: “Đầu tiên cô ấy cảm động lắm, nhưng tối về đến nhà chả hiểu nghĩ thế nào lại bảo: Sao em thấy tốn tiền quá...”.

Tóm lại, sau hàng chục phương án và những câu chuyện minh họa, tôi thật sự bối rối. Trong lúc gần như bế tắc, tôi chợt nảy ra một ý: tại sao mình không hỏi ngay chính phụ huynh của mình, người đã kỷ niệm 40 năm ngày cưới? Sau một cú điện thoại, lời khuyên mà tôi nhận được từ cha là: “Thực ra phụ nữ đơn giản lắm con à. Tất cả những gì họ làm cho chồng, cho con, cho gia đình hai bên cũng là để chứng tỏ tình yêu thương của họ. Và điều họ mong mỏi không phải là những món quà đắt tiền, hay là tiền do người chồng đem về. Đôi khi, một cử chỉ quan tâm bình dị, một lời tâm sự thật lòng lại làm nên chuyện đấy!”.

Cúp điện thoại, cái thằng kỹ sư tin học tôi ngồi thừ ra suy nghĩ trong 10 phút. Không thể ngờ rằng, phép toán “lập trình trái tim” lại phức tạp gấp trăm lần những phép toán lập trình trên máy tính. Rồi tôi nhận ra cha tôi thật có lý. 10 năm qua, vợ tôi đã âm thầm vun vén cho tổ ấm của chúng tôi mà chưa một lần yêu cầu hay đòi hỏi tôi làm điều gì riêng cho cô ấy. Và cũng 10 năm qua, cái “con mọt” máy tính là tôi chỉ biết đón nhận những yêu thương ấy, cũng âm thầm và chưa một lần thổ lộ với vợ rằng mình hiểu và biết ơn cô ấy đến chừng nào.

Một bữa tiệc nhỏ đã diễn ra vào buổi tối cái ngày kỷ niệm 10 năm đám cưới của chúng tôi. Chỉ có ông bà nội ngoại hai bên, và một vài người bạn thân thiết của cả hai vợ chồng. Trước khi nhập tiệc, tôi lấy hết can đảm, cầm một bó hoa hồng đỏ tới chỗ vợ ngồi, và ngập ngừng nói: “Cách đây 10 năm, anh đã rất hạnh phúc khi em đồng ý làm vợ anh. Và bây giờ, sau 10 năm, anh vẫn rất hạnh phúc với tất cả những gì một người vợ như em mang lại. Cảm ơn em!”.

Tôi nói xong câu ấy mới nhận ra mồ hôi rịn ra trên trán. Còn vợ tôi thì ánh mắt ngân ngấn nước. Vẫn là cái vẻ nhu mì, ít nói thường ngày, nhưng trên gương mặt thì rạng rỡ một cảm xúc mà tôi chưa bao giờ thấy. Cũng là tại cái thằng tôi. Lẽ ra tôi đã được nhìn thấy điều đó từ lâu rồi, nếu tôi chịu nói lời cảm ơn nàng trong suốt 10 năm trước...

Không có nhận xét nào: